"Không có gì mờ ám thì sao phải sợ?", lý lẽ ngang phè của bố khiến tôi bất lực, liệu có cô gái nào 19 tuổi vẫn bị bố mẹ lắp camera trong phòng để giám sát như tôi?
Tôi 19 tuổi, đang là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học thuộc hàng đẳng cấp ở Hà Nội. So với các cô gái cùng thế hệ, tôi tự thấy - và người ngoài cũng công nhận - mình ngoan và chuẩn mực. Tôi ăn mặc chỉn chu, không xăm trổ, không bao giờ nói hỗn với người lớn. Tôi luôn cố gắng học tốt, phụ giúp việc nhà...
Vậy mà gần đây, bố mẹ vốn đã quản lý rất chặt lại càng giám sát tôi khắt khe hơn. Tôi không còn là sinh viên năm nhất nhưng vẫn bị soi giờ giấc đi về, bị truy hỏi gặp ai, đi chơi với ai... Những lần nhóm bạn tổ chức đi chơi khuya qua đêm ở ngoại thành, tôi phải bỏ vì bố mẹ không cho phép.
Tôi thấy nghẹt thở vì sự cấm đoán, đỉnh điểm là khi bố mẹ quyết định lắp camera trong phòng ngủ của tôi, lý do là gần đây tôi có biểu hiện yêu đương và chơi game; rằng họ lao lực 20 năm dồn tất cả cho đứa con duy nhất là tôi, tôi phải dồn hết sức học tập để đổi đời chứ không thể sa đà vào những chuyện đó.
Đúng là tôi gần đây có bạn trai, đúng là tôi thích chơi game và có một số hôm thức đến vài giờ sáng để chơi hoặc trò chuyện cùng anh ấy. Nhưng tôi tự biết co giãn, kiểm soát bản thân để không vượt qua giới hạn và ảnh hưởng đến việc học. Tôi nói mình đã 19 tuổi, có quyền công dân, có quyền riêng tư, bố mẹ không thể lấy lý do giám sát để "soi" phòng ngủ của tôi như vậy.
(Ảnh minh họa: Worldstarsecurity)
Hôm đó tôi phản đối gay gắt và không tin là họ vẫn thực hiện. Nhưng không, bố tôi vẫn mang về một chiếc camera nhỏ, cặm cụi bắt wifi, khoan lỗ và lắp nó lên tường. Tôi phẫn uất đến trào nước mắt: "Bố mẹ có tôn trọng con một chút nào không? Đây là phòng ngủ, là chỗ riêng tư đấy, bố mẹ có biết như thế là vi phạm pháp luật không?".
Bố tôi vẫn rất sắt đá bảo rằng ông lắp camera để một là quản lý tôi, hai là để tôi coi nó như một lời nhắc nhở để tự quản lý bản thân, nếu sau một thời gian tôi tỏ ra đáng tin cậy thì ông sẽ bỏ. Còn chuyện sai luật thì ông thách tôi báo công an nếu muốn đối đầu cha mẹ.
Mẹ tôi thì bảo: "Khi nào con thực sự trưởng thành rồi, có công việc tốt tự nuôi sống bản thân thì bố mẹ sẽ không quản nữa. Bố mẹ chỉ có một mình con, không thể để sơ sẩy được. Chuyện con vượt quá giới hạn với người yêu, bố mẹ cũng biết rồi".
Hóa ra là như vậy, tôi nín lặng vì biết mình không thể nói lý với bố mẹ "độc tài". Họ quản con như thời thế kỷ 20. Hồi cấp 3 tôi bị nghiêm cấm chơi thân với con trai và lên đại học thì vẫn bị nhắc về việc phải "giữ mình".
Bố mẹ tôi có sự cố chấp rất cao với chuyện học vấn, từ nhỏ đã ép tôi nghiêm khắc trong việc học, vì bản thân họ từng gặp nhiều khó khăn và cả sự xem nhẹ vì không có bằng cấp; mấy năm gần đây vì một sự may mắn mà kinh tế mới trở nên khấm khá hơn. Trước đây, để có tiền cho tôi theo đuổi các lớp học thêm và thi vào trường tốt, bố mẹ rất cực khổ, có gì cũng dồn cho tôi hết. Tôi biết ơn bố mẹ, cũng cố gắng hết sức, nhưng nghẹt thở vì sự kiểm soát của họ.
Khi bố mẹ ra khỏi phòng, tôi tóm lấy chiếc camera muốn kéo, vặn, đập vỡ nó, nhưng rồi cũng hiểu điều này rất vô nghĩa. Bố mẹ đã muốn thì có thể lắp lại cái khác, chỉ trừ khi tôi rời khỏi nhà mới thoát khỏi sự kiểm soát này, nhưng tôi biết mình không thể làm vậy.
Tôi sống như bị cầm tù trong chính căn phòng của mình, với một chiếc camera được lắp ngay trên tường. (Ảnh: Allproperties)
"Không có gì mờ ám thì sợ gì bị giám sát? Chúng tao là bố mẹ, có quyền quản lý con cái. Ở nhà này, mày chưa đủ tuổi được gọi là tự do”, đó là lời bố tôi. Mọi lý lẽ của tôi đều không lay chuyển được ông.
Trước đây khi quá ức chế vì bị bố mẹ quản chặt, tôi vẫn vào phòng riêng khóc hoặc làm một số động tác quá khích để xả giận, nhưng giờ thì nếu muốn khóc, tôi phải vào phòng tắm, vì bố tôi luôn hoạnh họe mọi hành vi mà ông cho là không hợp lý, kiểu "sao phải khóc, mày khóc chứng tỏ..." và kèm theo là một bài giáo huấn dài.
Sự bất lực khiến tôi tuyệt vọng. Tôi có thể vào phòng tắm để thay đồ, hay làm những việc không muốn bố mẹ thấy, nhưng cảm giác mình ở ngay trong phòng riêng cũng không được thả lỏng thật sự là khó chịu đựng.
Có cô gái nào đã 19 tuổi mà vẫn bị bố mẹ kiểm tra, giám sát tận phòng riêng như tôi? Họ làm gì trong hoàn cảnh đó? Tôi nên làm gì đây? Tôi biết bố mẹ yêu thương tôi hết lòng và chỉ muốn tốt cho tôi nên không thể cứng rắn đối đầu, nhưng nếu thế này thì tôi cảm thấy muốn phát điên lên mất. Ước gì tôi là sinh viên ngoại tỉnh, sống xa nhà để thoát khỏi cảnh mất tự do này.
Theo Gia Hân (vtcnews.vn)
Đọc thêm
>>Vợ chồng không ai chịu nuôi con khuyết tật, quan tòa tức giận không cho ly hôn
>>Dân mạng thương xót cô gái mồ côi bị cha mẹ nuôi đem trả nhà chùa khi họ có con
>>Bố mẹ tặng súng đồ chơi cho con, không ngờ khiến con bị thủng giác mạc, hỏng mắt
>>Tôi sụp đổ khi phát hiện bạn trai dùng AI tán một lúc 7 cô gái
Nguồn: https://vtcnews.vn/co-co-gai-nao-19-tuoi-van-bi-bo-me-lap-camera-trong-phong-de-giam-sat-nhu-toi-ar956758.html