Buổi tối ở lại nhà bạn trai, tôi phát hiện anh dùng chatbot tán cùng lúc 7 cô gái, và tôi là một trong số đó; anh biện minh rằng đang thử nghiệm một công cụ AI.
Với cô gái 20 tuổi như tôi, trong tình yêu điều khó tha thứ nhất là phản bội. Tôi từng nói với người yêu rằng tôi có thể bỏ qua cho anh nhiều lỗi lầm, còn ngoại tình thì nhất định không thể. Nhưng khi sự cố này xảy đến, tôi nhận ra có nỗi đau còn lớn hơn chuyện bị cắm sừng.

Chúng tôi quen nhau cách đây vài tháng trên một ứng dụng hẹn hò. Anh 28 tuổi, kỹ sư phần mềm, nói chuyện thông minh, có gu, và cực kỳ ga lăng. Những ngày đầu, anh luôn nhắn tin đúng giờ, hỏi han tinh tế: “Em ăn tối chưa?”, “Hôm nay đi làm có mệt không?”, “Anh vừa nghe bài này, anh nghĩ em sẽ thích…”
Tôi đã nghĩ, trời ơi, đây chính là “crush chuẩn GPT-4” – kiểu người đàn ông hiểu tâm lý phụ nữ tới từng câu chữ.
Chúng tôi chính thức hẹn hò sau gần 1 tháng nhắn tin và gặp nhau 5 lần. Tôi không nghi ngờ gì cả. Anh đẹp trai, giỏi công nghệ, nói chuyện có chiều sâu và đặc biệt là… luôn biết cách làm tôi cảm thấy mình đặc biệt. Sinh nhật tôi, anh gửi tặng một đoạn thư tình bằng tiếng Pháp (dịch ra tiếng Việt cực ngọt). Hôm tôi cáu giận chuyện công việc, anh nhắn tin dỗ dành bằng một đoạn thơ lục bát dài 6 câu, nói “anh vừa viết xong, chỉ muốn em cười”.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình như một đứa ngốc đang cười vì câu lệnh “/soothing-poem for angry girlfriend” nào đó.
Tôi bắt đầu nghi ngờ không phải vì anh có dấu hiệu phản bội, mà vì các cuộc trò chuyện quá hoàn hảo. Anh trả lời tin nhắn quá nhanh, nói chuyện lúc nào cũng logic, cảm xúc vừa đủ, và nhất là không bao giờ viết tắt bừa bãi.
Một tối, tôi ngủ lại nhà anh sau buổi xem phim. Lúc anh vào tắm, tôi sạc điện thoại thì tình cờ nhìn thấy màn hình máy tính của anh chưa tắt, trên đó là giao diện một phần mềm quen quen. Tôi tiến lại gần, đọc dòng tiêu đề: “AI Conversation Manager" kèm theo tên một sản phẩm AI. Tôi đã nghĩ đó là công việc, nhưng khi tò mò bấm vào folder “Live Chats”, tôi như hóa đá.
7 cái tên. 7 khung hội thoại. 7 giọng điệu khác nhau. Tất cả đều được viết bằng chatbot - chính xác hơn là một hệ thống “AI cá nhân hóa” mà anh đang phát triển để... tán gái, đều là những nữ sinh viên ngây thơ. Không những thế, cuộc hội thoại với từng cô đều được “tùy chỉnh giọng văn” dựa trên phản hồi, hành vi, sở thích: Có cô thích meme, có cô thích thể thao, có cô như tôi – thích những câu chuyện đời thường pha chút văn chương.
Tôi đứng chết lặng nhìn màn hình, đọc từng dòng chat như ai tạt nước lạnh vào mặt: “Hôm nay là thứ Tư, trời mưa… Anh biết em sẽ buồn vì em thích nắng”; “Anh vừa nghe lại bài Vienna của Billy Joel, nhớ đến em. Em giống bài hát đó – nhẹ nhàng, thông minh, và có chút buồn”; “Nếu em là dòng code, em sẽ là dòng lệnh khiến cuộc đời anh chạy đúng hướng…”
Tôi nhận ra… tôi cũng chỉ là một tập dữ liệu huấn luyện trong cái “dự án tình yêu” của anh.
Khi tôi đối chất, anh không phủ nhận, còn bình thản bảo: “Anh chỉ đang thử nghiệm một công cụ AI mới. Anh không vượt giới hạn với ai khác, thật sự anh không phản bội em".
Tôi không tin nổi tai mình. Anh thật sự nghĩ như thế là ổn. Tôi hỏi: “Thế anh yêu ai thật trong bảy người đó? Hay yêu cả bảy? Hay chỉ đang yêu chính mình khi chơi trò thượng đế cảm xúc vậy?”. Anh im lặng, không biết vì không muốn đối đầu với vẻ hung dữ của tôi lúc ấy hay vì hệ thống của anh chưa được lập trình để xử lý câu hỏi này.
Anh gọi chuyện này là “một thí nghiệm xã hội kết hợp học máy”; tôi gọi đó là sự phản bội tồi tệ và vô cảm.
Tôi bỏ đi ngay trong đêm, khóc suốt chặng đường về nhà. Không phải vì tôi quá yêu anh, mà vì tôi thấy mình bị xúc phạm. Tình yêu, dù bắt đầu từ một ứng dụng hẹn hò, vẫn cần sự chân thành, không phải thứ có thể “tự động hóa”, “huấn luyện ngôn ngữ”, hay “tùy biến trải nghiệm người dùng”.
Chúng tôi chia tay mà không cần nói thêm gì. Anh chỉ gửi tôi một email duy nhất sau đó: “Anh xin lỗi. Em là trường hợp đặc biệt nhất trong 7 người". Tôi bật cười chua chát, không trả lời. Đặc biệt hơn một chút thì cũng là một trong 7 người anh dùng thí nghiệm mà thôi. Tôi làm sao tin nổi mình đặc biệt khi một dòng mã có thể viết ra lời yêu hoàn hảo hơn cả trái tim thật sự.
Giờ đây, mỗi khi ai đó nhắn tin cho tôi kiểu ngọt ngào, tôi lại vô thức nghĩ: Có phải một con AI vừa nói câu đó? Hay lại là một người đang núp sau lớp mặt nạ công nghệ?
Tôi đã học được bài học đắt giá về tình yêu thời đại số: Không phải cứ nhắn tin hay, hiểu tâm lý, biết dỗ dành là thật lòng. Nhưng tôi ước gì những người như bạn trai cũ hiểu rằng không phải cứ thông minh là có quyền đem cảm xúc người khác ra làm “bài toán” để thử nghiệm.
Tôi nhận ra mình không cần một người hoàn hảo như được lập trình. Tôi cần một người lúng túng khi xin lỗi, ngập ngừng khi tỏ tình, và thật lòng khi yêu – dù chỉ qua một dòng tin nhắn ngắn ngủi.
Theo Quỳnh Như
(VTC)