Tâm sự

Mệt mỏi khi phải sắp xếp về cả hai bên nội ngoại mỗi dịp lễ

Có những kỳ nghỉ lễ được ba, bốn ngày, thay vì được nghỉ ngơi, tôi lại bắt đầu tính toán lịch trình: nay về bên này, mai sang bên kia.

Tôi 33 tuổi, làm văn phòng, thu nhập đủ trang trải cuộc sống gia đình. Chồng hơn tôi một tuổi, làm kỹ thuật cho doanh nghiệp tư nhân, công việc áp lực nhưng ổn định. Vợ chồng tôi có hai con nhỏ, một bé học lớp một, một bé ba tuổi. Cuộc sống không quá dư dả, song nếu biết tính toán vẫn xoay xở được. Chúng tôi làm việc cách quê ông bà nội ngoại hơn 100 km, chưa mua nhà và đã có ôtô riêng.

Tôi không phải kiểu cuối tuần nào cũng khăn gói về quê. Thường là thỉnh thoảng rảnh rỗi, hoặc những dịp nghỉ lễ, vợ chồng tôi mới về thăm hai bên. Nhưng chính những lần "không thường xuyên" ấy lại khiến tôi mệt mỏi hơn cả. Quê chồng và quê tôi cách nhau hơn 50 km, nên mỗi lần đã về là phải sắp xếp sao cho đi được cả hai nơi. Không về đủ thì áy náy, mà về đủ thì kiệt sức.

Có những kỳ nghỉ lễ được ba, bốn ngày, thay vì được nghỉ ngơi, tôi lại bắt đầu tính toán lịch trình: nay về bên này, mai sang bên kia. Hai đứa nhỏ ngồi ôtô lâu cũng rồi quấy, người lớn thì mệt, nhưng vẫn phải cố giữ không khí vui vẻ. Tôi sợ nhất là ánh mắt chờ đợi của ông bà hai bên, sợ mình về ít hơn một chút là bị nghĩ ngợi.

Mỗi lần về quê không chỉ là thăm hỏi, là nấu nướng, dọn dẹp, là chuyện trò họ hàng, là những câu hỏi quen thuộc xoay quanh tiền bạc, nhà cửa. Tôi hiểu đó là sự quan tâm, nhưng khi phải nghe lặp đi lặp lại trong lúc bản thân đã mệt rã rời, tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Chồng tôi thương vợ, cũng đỡ đần được phần nào, nhưng anh thường nói: "Ráng sắp xếp cho trọn vẹn hai bên". Tôi biết anh không sai, chỉ là người phải xoay xở nhiều nhất vẫn là tôi. Có những lúc ngồi trên xe, nhìn hai con ngủ gật vì mệt, tôi chỉ ước giá như một kỳ nghỉ lễ được dành trọn cho gia đình nhỏ của mình, không phải vội vã, không phải chia đôi thời gian và sức lực.

Cách đây không lâu, tôi đề xuất với chồng rằng mỗi lần về quê chỉ nên về một bên để đỡ mệt mỏi. Anh hiểu và đồng ý. Nhưng thực tế lại không đơn giản. Mỗi lần về được bên nội thì bên ngoại buồn, nói kiểu "đã về tới đây rồi sao không ghé qua nhà". Ngược lại cũng vậy. Dù quê hai bên cách nhau hơn 50 km, nhưng với ông bà, dường như chỉ cần con cháu không về đủ cả hai nơi là thành ra thiếu sót. Tôi hiểu cảm giác mong con cháu của bố mẹ, nhưng chúng tôi cũng rất mệt.

Điều tôi băn khoăn nhất lúc này là làm sao để ông bà hai bên hiểu rằng việc con cháu chỉ về một bên mỗi dịp nghỉ không phải vì thiên vị hay vô tâm, mà đơn giản là vì chúng tôi thấy đuối sức rồi dần dần sợ các dịp nghỉ lễ. Mấy hôm nữa lại được nghỉ 4 ngày, ông bà đã gọi hỏi chúng tôi là hôm nào về rồi. Chỉ cần nghĩ tới là tôi đã thấy oải, không muốn về chút nào. Tôi định mặc kệ tất cả, ở lại và đưa con đi chơi, không về nữa nhưng thấy chồng con lại rục rịch lên kế hoạch, tôi lại không nỡ. Không biết có ai từng rơi vào hoàn cảnh giống tôi chưa. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.

Theo: vnexpress.net