Mẹ tôi tốt vô cùng, tôi luôn nghĩ ai được ở cùng bà sẽ cảm thấy may mắn, vậy mà vợ tôi cứ một hai đòi ra ở riêng, cứ như sống chung với mẹ là điều gây uất ức lắm.
Tôi năm nay 34 tuổi. Cha mất khi tôi mới lên 8, mẹ làm thay cả vai trò người cha, gánh hết mọi vất vả để nuôi tôi khôn lớn. Hồi nhỏ, nhìn mẹ ngày đi làm, đêm chong đèn bên chiếc máy khâu để kiếm thêm, tôi thề với lòng sau này phải phụng dưỡng bà thật tốt, không để bà khổ thêm một ngày nào.
Mẹ tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. Bà hiền lành, chịu thương chịu khó, chẳng bao giờ nặng lời với tôi. Cả tuổi trẻ, bà hy sinh hạnh phúc riêng, không đi bước nữa, sợ tôi khổ vì cha dượng. Mẹ chưa từng mua cho mình bộ quần áo mới nào tử tế, nhưng mỗi lần tôi thích thứ gì, bà sẽ ráng dành dụm để mua bằng được.
Trong lòng tôi, mẹ là hình mẫu của sự tận tụy và quên mình, tất cả vì con cháu. Tôi nghĩ, ai được sống với mẹ chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc.
Thế nhưng vợ tôi không nghĩ vậy.
(Ảnh minh họa: AI)
Từ lúc yêu nhau, tôi đã nói với cô ấy là sau khi cưới sẽ sống chung với mẹ. Tôi chỉ có một mình, chẳng lẽ để mẹ ở một mình trong căn nhà vắng khi tuổi đã U70? Lúc đó, vợ tôi chỉ cười nhẹ, không phản đối thẳng thừng, tôi tưởng cô ấy đồng ý; đến khi cưới xong mới biết mọi chuyện không đơn giản.
Ngày đầu tiên về nhà chồng, vợ tôi cố gắng hoà nhập. Mẹ tôi thì mừng rỡ, tiếp đón con dâu như vàng như ngọc. Thế nhưng, dần dần tôi thấy không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Vợ ít nói chuyện với mẹ, hay tìm cớ về phòng sớm. Mẹ thì thi thoảng than phiền tôi rằng “vợ con chẳng biết ý, nhiều khi mẹ muốn dạy mà nó lại tỏ vẻ không thích”.
Tôi vẫn nghĩ đơn giản, chắc họ chưa quen nhau, cần thời gian. Nhưng rồi vợ bắt đầu nói thẳng: “Em không muốn sống chung nữa, em muốn ra ở riêng”. Nghe vậy, tôi rất bực. Sao cô ấy có thể ích kỷ như vậy, đã biết rõ nhà tôi một mẹ một con, tôi không thể để mẹ một mình, hơn nữa mẹ tôi tốt như vậy cơ mà.
Vợ bảo, cô ấy thừa nhận mẹ thương con cái, mẹ nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng lại rất "độc tài", mọi thứ phải theo ý.
"Anh chẳng bao giờ được coi là người đàn ông trưởng thành trong mắt mẹ. Mẹ quản cả cách anh ăn, mặc, đi đứng, tiêu tiền. Anh mua cái gì, đi đâu, mẹ cũng phải biết. Anh là đứa con điểm 10 trong mắt mẹ mà còn như thế, em lại càng phải răm rắp theo ý bà.
Nấu bát canh cũng phải thế này mới đúng, rửa cái nồi cũng phải làm cách kia mới sạch, em tự ý mua cái máy xay thịt bà cũng giáo huấn nửa ngày, khuya mua chút đồ ăn ship về mẹ cũng chê trách như làm em có lỗi. Nếu em không thần phục thì mẹ sầm mặt không vui, lạnh nhạt mấy ngày, làm em cảm thấy nặng nề không chịu nổi "... vợ tôi tuôn ra cả tràng lời phê bình mẹ chồng.
Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng tất cả chỉ là chuyện nhỏ nhặt, người một nhà chẳng lẽ không thể vì nhau, vì tình cảm gia đình mà bỏ qua được sao? Hơn nữa, cô ấy cũng biết rõ là mẹ cũng chỉ muốn tốt cho các con. Nếu nhìn bằng ánh mắt tích cực thì sẽ thấy mẹ quan tâm chứ không phải "quản", mẹ chăm sóc và góp ý chứ không phải "can thiệp" như cách vợ nhìn nhận. Chỉ cần đừng quá nhạy cảm, đừng quá xét nét là có thể sống chung với mẹ một cách êm đẹp.
Tôi rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn phân tích như vậy. Vợ im lặng rồi rơm rớm nước mắt: “Anh sống với mẹ từ nhỏ nên anh quen, anh không nhận ra; nhưng với em, đó là áp lực rất lớn, rất bức bối. Em cảm giác mình không phải chủ nhà, mà chỉ là người đến ở nhờ. Chừng này tuổi rồi, em muốn được tự quyết, nhưng sống chung thì điều đó gần như là không thể, bất kỳ chuyện gì nhỏ như con kiến và là việc của cá nhân em cũng phải nghe mẹ chỉ đạo, cả đời như thế ai mà chịu nổi”.
Vợ tôi đề cập chuyện ở riêng không chỉ một lần, và tôi dù cố gắng đến mấy vẫn chưa thể thay đổi suy nghĩ của cô ấy. Tôi nhận ra vợ hay cố tình kiếm cớ về muộn để khỏi phải ăn cơm chung với mẹ, nhất là nếu tôi cũng về muộn hay đi công tác.
Tôi biết mẹ buồn, bà bảo vợ tôi khó gần, tính khí tiểu thư, hay thái độ. Tôi rất thương mẹ, đến tuổi này vẫn phải phiền lòng vì con cái.
Hôm qua vợ tôi lại nói chuyện ra riêng, bảo: “Nếu mẹ anh ở một mình, em sẽ sang thăm, nấu ăn, chăm sóc khi ốm đau. Nhưng ở chung, mỗi ngày đều phải sống trong cảm giác bị đánh giá, kiểm soát, chỉ đạo, em chịu không nổi".
Tôi mệt mỏi quá. Phụ nữ ngày nay đều khó chiều và ích kỷ vậy sao?
Theo Minh Tùng (vtcnews.vn)