XE

Tôi muốn bỏ đám cưới vì bạn trai cứ hay vay tiền

Tôi đã hỏi câu "Bao giờ mình cưới nhau" rất nhiều lần, luôn nhận được những câu trả lời tích cực, đầy tình yêu và hứa hẹn từ anh.

Tôi và người yêu cùng 29 tuổi, bước sang năm thứ tư yêu nhau, đều làm công ăn lương, năng lực bình thường. Tôi từng khởi nghiệp thất bại, may mắn là không nợ nần gì nhưng hiện cũng không có nhiều tiền tiết kiệm. Một năm gần đây, tôi quay lại làm văn phòng, buổi tối có làm thêm, thu nhập mỗi tháng 13-18 triệu đồng. Tôi không có gánh nặng tài chính vì bố mẹ là cán bộ về hưu và vẫn có thu nhập nhờ mở quán ăn. Bạn trai làm kỹ sư xây dựng, lương 20-22 triệu đồng, công việc đi lại nhiều và có khi phải đi tỉnh 3-4 tháng. Bạn trai có nhiều tính tốt, tôi cảm nhận anh yêu tôi chân thành, luôn nhường nhịn, cưng chiều tôi từ vật chất đến cảm xúc, sẵn sàng cho tôi tất cả và chịu thiệt thòi về phần mình. Tôi không nghĩ cuộc đời mình sau này có thể gặp ai đó yêu thương tôi như vậy.

Khi mới yêu, tôi có về chơi và thấy gia đình anh tuy không có điều kiện bằng nhà tôi, nhưng cũng được coi là đủ ăn và có căn nhà kiên cố. Tuy nhiên, bốn năm qua biến cố xảy ra quá nhiều. Bố mẹ anh ly hôn, bán nhà trả nợ. Bố anh bỏ vào miền Nam, còn mẹ anh đưa em của anh đi ở nhờ nhà họ hàng. Đó cũng là giai đoạn tôi khởi nghiệp thất bại, anh luôn ở bên an ủi, động viên và tỏ ý sẵn sàng đưa tiền cho tôi trang trải chi phí. Tuy vậy, tôi không cầm tiền của anh vì vẫn lo được, không đến nỗi rỗng túi.

Suốt thời gian yêu nhau, tôi không vòi vĩnh vật chất, luôn biết điều và có ý thức tiết kiệm cho anh, san sẻ tình phí. Có lẽ vì vậy, bạn trai cũng hiểu tôi ở bên anh không vì tiền và anh càng quý trọng, yêu thương tôi hơn. Anh tâm sự với tôi rằng mẹ anh không có tiền nhưng ngược lại tôi thấy bà luôn tỏ ra xinh đẹp, sành điệu, giàu có trên mạng xã hội. Quả thật mẹ anh mới ngoài 50 tuổi và vẫn có thể lao động được, nhưng chuyện gia đình anh phức tạp nên tôi không đào sâu vào, chỉ biết động viên anh. Tháng nào anh cũng gửi tiền cho mẹ, tôi không rõ là anh gửi bao nhiêu, nhưng đã có lúc anh hết sạch tiền và phải vay tôi 1-2 triệu để "chữa cháy" đến khi có lương. Khi có lương, anh lại tiêu pha thoáng tay.

Tôi đã nhiều lần khuyên anh nên cân đối chi tiêu, từng tạo tài khoản chung để cả hai cùng tiết kiệm. Tôi không hề phật ý nếu hai đứa hạn chế gặp nhau hoặc đi ăn chơi chỗ rẻ tiền. Nhưng tất cả đều không có tác dụng và anh vẫn làm theo ý mình. Hàng tuần, nếu làm công trình ở Hà Nội, tối nào anh cũng đến gặp tôi, còn nếu làm ở tỉnh, anh đi xe khách về Hà Nội với tôi hai lần vào giữa tuần và cuối tuần. Anh nói nhớ tôi quá không chịu được

XE