Tâm sự

Ba mươi tuổi, tôi vẫn phải sống nhờ vào ba mẹ

Bạn bè nay thân ai nấy lo, không ai giúp; anh em chẳng quan tâm, bà con họ hàng xem thường.

Tôi là nam, 30 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng. Cầm tấm bằng cao đẳng, tôi không thể xin được việc làm, phải đi lao động tự do, chỉ lo đủ cho bản thân. Mối tình đầu chia tay sau bốn năm yêu nhau vì sự nghiệp của tôi không ổn định. Tôi không có nhà cửa, bị gia đình người yêu ngăn cấm.

Tôi bị trầm cảm một thời gian dài, phải hơn hai năm sau tôi bắt đầu mối tình thứ hai, nhưng cũng chỉ sáu tháng chia tay do không thể bỏ qua lỗi lầm cho nhau vì cái tôi của mỗi người. Tôi hạ mình xin lỗi vì tình yêu nhưng không thể bên nhau được nữa vì người ta hết yêu.

(Minh họa: AI)

Đi làm một thời gian có được số vốn, tôi quyết định khởi nghiệp nhưng chỉ một năm sau thất bại, phá sản và thu lại được ít vốn. Đến hiện tại, tôi 30 tuổi, thất nghiệp, phải sống nhờ vào ba mẹ.

Bạn bè thân ai nấy lo, không ai giúp; anh em chẳng quan tâm, bà con họ hàng xem thường. Tôi thấy rất bế tắc, suy sụp tinh thần hoàn toàn, có những lúc ngồi khóc một mình. Tôi không muốn nói chuyện với ba mẹ vì sợ ba mẹ buồn. Tôi không tạo dựng thêm được nhiều mối quan hệ mới có lợi cho mình, lại rất ghét ăn nhậu.

Mong được mọi người tư vấn.